Tại Trường Tiểu học và Trung học cơ sở xã Phố Cáo, nơi các em học sinh bán trú ăn trưa và nghỉ trưa tại trường, thầy cô không chỉ là người lái đò, truyền dạy con chữ, mà còn như những người cha, người mẹ thứ hai – lo từng bữa ăn, giấc ngủ cho các em giữa núi rừng giá lạnh.
Hôm ấy, chúng mình đã thay các thầy cô vào bếp nấu một bữa trưa nhỏ để cải thiện cho các em – một bữa ăn giản dị nhưng ấm lòng. Chúng mình cùng làm nem, cùng xào thịt bò, cùng nhau chuẩn bị cho các em từng món một, chi đều ra các khay, hôm đó các em còn được uống cả nước ngọt, thích lắm!





Chúng mình đi một đoạn đường dài để lên đây, nấu cho các em một bữa ăn đầy đủ, xúc động khi các em đồng thanh mời "chúng con mời các thầy cô, chúng con mời các cô các chú ăn cơm trưa cùng chúng con ạ, mời các bạn ăn cơm, cảm ơn các cô chú ạ", chúng mình đứng nhìn các em ăn ngon rồi thủ thỉ với nhau "tụi nhỏ chắc ăn hết được suất này đấy nhỉ ^^", "ui nhìn bé kia ăn ngon quá", ... Chỉ có nhiêu đây thôi nhưng cũng đủ rồi, đủ để thấy chúng mình chỉ có thể chuẩn bị một bữa cơn nhỏ nhưng mà ấm lòng, thấy vui, mà thấy việc mình làm thật có ý nghĩa, vậy thôi là cũng đủ rồi!


Chúng mình chụp hình kỷ niệm cùng các thầy cô tại điểm trường.

Nhìn các em quây quần bên mâm cơm, ánh mắt rạng rỡ, những nụ cười nhỏ bé hiện lên giữa cái rét vùng cao, chúng mình thấy hành động ấy – tuy nhỏ thôi – nhưng thật sự rất ấm áp và đáng nhớ. Cảm ơn chúng mình của ngày hôm đó, và hẹn gặp lại với nhiều hẹn ước.
"Đi cùng Tiểu Hoàn – trải nghiệm nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn!"

